TẢN MẠN: MỘT BUỔI CHIỀU HÈ THÁNG 5


Quãng đời sinh viên thường sẽ có 2 khoảng thời gian chính mà rất nhiều du học sinh sẽ rơi vào tình trạng stress một cách khủng khiếp: 1 là khoảng thời gian khó khăn tài chính và 2 là khoảng thời gian vùi đầu vào ôn thi.

::

Trừ phi bạn rất giàu, phụ huynh sẵn sàng gửi £10,000 vào tài khoản ngân hàng cho bạn tiêu hàng tháng, thì ngoài ra không ai là không từng bị rơi vào cảnh "cháy túi" một cách đúng nghĩa, vấn đề chỉ là nặng hay nhẹ và thời gian bao lâu. Ở cái đất London đắt đỏ này thì bạn sẽ không thể đoán trước điều gì. Có thời gian bạn trốn tránh xã hội hơn 1 tháng trời khiến bạn bè nghĩ bạn đã bị bắt cóc bởi IS, rồi sau đó xuất hiện trở lại, đi quẩy night club 7 ngày liên tiếp sau đấy. Có thời gian bạn chuyển nhà với tiền đặt cọc lên đến 4 chữ số khiến dòng tiền của bạn bị thâm hụt bất ngờ. Có thời gian bạn tưởng bạn có nhiều tiền nhưng lại đúng dịp Champions League giữa chục đội bóng có tiếng, thế là bạn bước chân vào William Hill với hy vọng vài tiếng sau bạn sẽ cầm cả sập tiền trong tay, tuy nhiên kết quả cuối cùng lại thành húp mì tôm hết tuần đấy. Ở Việt Nam bạn có thể ngửa tay xin bố mẹ trong những trường hợp khẩn cấp, nhưng ở nơi xứ người xa lạ này thì không, bạn buộc phải tự đối mặt và xử lý với điều đấy, ít nhất cho đến khi bạn nhận được viện trợ vào 2 tuần sau đấy. Tôi cảm thấy may mắn khi gia đình cũng thuộc dạng có điều kiện, tôi cũng có 1 part-time job tương đối ổn định suốt 2 năm rưỡi nay kể từ lúc lần đầu tiên chính thức đặt chân đến cái đất London này, ngẩng mặt lên trời và tự nhủ "Đây sẽ là quê hương thứ 2 của mình trong ít nhất là trong 4 năm tới", nên hầu như tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào khoảng thời gian nào gọi là khó khăn tài chính.

::

Hiện tại tôi đang chìm đắm trong đống bài vở mà suốt học kỳ qua, số lần tôi thực sự mở quyển sách về Business Ethics hay International Business Finance ra có lẽ còn ít hơn số lần tôi nghe một bài nhạc của Justin Bieber hay One Direction. Tôi không phải là một người thích học, càng không phải là một người thích ngồi xuống bắt đầu gõ máy đánh từng chữ cho bài luận văn 3000, 4000 từ. Nguyên nhân chính khiến tôi đi học có lẽ là tấm bằng để giúp tôi có được một công việc ổn định sau này và hơn hết là những nền tảng kiến thức quan trọng mà tôi bắt buộc cần và sẽ dùng đến nó. Tôi học không phải vì bố mẹ, thực tế phụ huynh tôi chẳng bao giờ kỳ vọng rằng thằng con trai họ không đứng nhất thì cũng phải đứng nhì khoa, tôi hiểu điều đó nên tôi không bao giờ học chỉ để đáp lại sự kỳ vọng của ai. May mắn khi trời ban cho tôi một trí thông minh cùng tư duy có thể nói là không tồi, một tuần tôi chỉ lên trường 2 buổi với lý do chính là lấy đủ attendance để không bị đuổi về nước vì cái lý do hết sức nhạt nhẽo ấy, đến cuối kỳ tôi không những không trượt môn nào, thậm chí kết quả còn là những con số mà lũ bạn cùng lớp người Trung Đông, người châu Âu, người châu Phi… nhìn vào cũng phải ghen tị. Tôi thật sự thấy mình may mắn.

::

5 ngày còn lại trong tuần ngoài những ngày tôi đi làm full-day, tôi chỉ có 1 - 2 ngày nghỉ. Tôi thích tìm hiểu về những thứ thực tế về đời sống, như phong cách sống, thời trang, chính trị, tín ngưỡng, tâm lý con người. Tôi có thể dành hàng giờ để tìm tòi những webpage có những đàn anh đàn chị cùng đam mê và viết về những vấn đề đấy, và đọc chúng một cách mê mẩn. Tôi sẵn sàng bỏ tiền ra mua những quyển sách về phong cách sống như Awake the Giant Within của Anthony Robbins. Tôi thấy những thứ ấy nó thực sự đáng và có giá trị. Những giá trị nó mang lại cho bản thân đáng công sức và thời gian hơn là chìm đắm vào những trang thương mại chỉ có giá trị để giải trí hiện nay như Kênh 14, Hàivl, hay hàng loạt những trang khác ăn theo mà phải gọi là càng ngày mọc lên càng nhiều, hoặc vùi đầu vào những trò game vô thưởng vô phạt mà bạn thậm chí còn không biết vị trí trong top 10 hay MMR 4000+ sẽ giúp ích gì được cho bạn sau này. Đam mê của tôi bị cho là khác người, phần lớn nhiều người không hiểu và cho rằng tôi đang cố tỏ ra kiêu ngạo và sống tách biệt với xã hội. Tôi có những lý do riêng của bản thân để không dính vào những cuộc ăn chơi vô bổ hàng tuần hay hàng đêm, tôi đủ tư duy logic để tự thấy rằng một số "hot girl hot boy" tự phong hiện nay cũng chỉ là sản phẩm được lăng xê một cách xuất sắc bằng sức mạnh của truyền thông, và những hoạt động như đi soi mói, bợ đít, tán dương...những "hot boy hot girl" ấy hàng ngày hay tệ hơn là bỏ hàng trăm Bảng Anh cho vài round popping bottles với vô số các em chân dài xung quanh để tự đánh bóng bản thân và kiếm mối quan hệ được coi là những hoạt động "bình thường" đối với phần lớn một bộ phận bây giờ của giới trẻ. Với tôi, ngoài học, công việc và đam mê, thời gian rảnh tôi đi tập gym, chụp ảnh, ngồi cùng một số ít anh em thân thiết và tâm sự chia sẻ về những câu chuyện thật sự thú vị và đáng giá về mọi lãnh vực trong cuộc sống.

::

Tôi hay bị thay đổi tâm trạng một cách thất thường, nhất là trong khoảng thời gian nửa năm trở lại đây. Tôi phải chấm dứt một mối tình rất sâu đậm kéo dài 2 năm một cách không thể nực cười hơn. Khoảng thời gian đấy, nếu không vì những thứ tôi còn đang theo đuổi, có lẽ tôi sẽ không tìm được động lực nào đáng sống cho mình. Ngoài xã hội nói chung hay những môi trường nhỏ hơn như trường lớp hay nơi làm việc, tôi là một con người thoải mái, dễ chịu, hoà đồng với mọi người xung quanh. Khi tối đến đặt chân về nhà tôi lại trở thành một con người khác, nội tâm, nhiều suy tư, trầm tính và tâm trạng. Nhiều khi cảm thấy lạc lõng cô đơn, tôi thường muốn viết vu vơ nhưng cuối cùng lại chẳng biết viết gì, rồi cũng chỉ một nhìn nhìn xa xăm với ly Scotch, tiếng xập xình Deep House, cùng với những suy nghĩ vẩn vơ cho hết ngày. May mắn là tôi có những người anh em thân thiết hiểu được điều đó, và luôn ở bên khi tôi cần.

::

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời chỉ còn le lói vài tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, tôi quyết định tắt Facebook, lên Soundcloud bật set Tropical Melodic House của Jean Blanc, mở quyển sách International Business, chuẩn bị cho môn thi quan trọng vào ngày tới.

Một chiều hè bình thường của tháng 5, London.

----

TV

MR BLANCComment