THE HOMELESS

19/05/15 - Greenwich

Ở Anh, người vô gia cư có khá nhiều. Họ thường ngồi bên vệ đường, cạnh những nhà hàng siêu thị quán ăn, nơi có nhiều người qua lại để họ có thể xin tiền lẻ dễ dàng hơn. Họ thường nói "spare change, please".

Tôi không thấy quá thương cảm với những người này vì cho dù họ không có nơi ở và chỉ có tiền lẻ sống qua ngày. Nhưng thường bên người họ có những vật dụng cần thiết như chăn, áo khoác, giày dép, và sự thống khổ của họ không được thấu như những người dân nghèo ở VN.

7.45 sáng. Tôi đi ăn sáng ở McDonald trước khi rời đi tới sân bay.

Một người đàn ông bất chợt chạm vào tay của tôi, tay anh ấy lạnh. Anh ta không nói được và có vẻ như đang ú ớ. Tôi biết rằng anh ấy mắc bệnh autism. Tôi đọc những dòng chữ nguyệch ngoặc trên tờ giấy nhàu nát mà anh ta chìa ra.

"Please help, just 1£ or anything. Thank you."

Áo khoác của anh ta có phần nhàu, rách vài chỗ, râu ria mọc chỉa lỉa, và đôi mắt sâu hoắm. Tôi cảm nhận những điều khó khăn mà người này phải trải qua thường ngày, một sự thống khổ không tả được tỏa ra từ biểu cảm của anh ta. Ánh mắt tiều tụy nhưng vẫn còn sự hiện diện của sức sống, cho dù thực tại cuộc sống như thể, và quan trọng hơn cả là một ý chí đấu tranh.

Trên người tôi lúc đó không có cash, tôi đành lắc đầu. Và với sự cố gắng, anh ta gật đầu tỏ vẻ không sao, một cách lịch sự nhất có thể.

Ở Anh, có 60% những người theo đạo là đạo Thiên Chúa và tôi nhớ, trong những ngày đầu đến London, tôi đã nghe họ giảng giải trong cái chapel nhỏ trong trường đại học của tôi rằng: Chúa hiện diện ở mọi nơi, Ngài có thể là người bình thường như chúng ta, đi qua chúng ta mỗi ngày, là người bắt chiếc xe buýt để vể nhà, chiều chiều đi dạo trong công viên, trồng hoa bên trong những căn nhà nhỏ, hay ngồi ngắm đường bên ban công. Hãy nhìn vào ánh mắt và nụ cười của Ngài, và chúng ta sẽ biết được Ngài đang che chở cho chúng ta.

Tôi không theo đạo Thiên Chúa, nhưng đối với tôi, trải nghiệm ở quán McDonald ngắn ngủi mà tôi thấy có một chút divine toát ra từ người đàn ông đó. Và giúp tôi hiểu được phần nào cảm xúc của những người đạo Thiên Chúa.

----

JOHN

MR BLANCComment